Từ cà phê lề đường...
"Sáng nay anh dẫn em đi uống cà phê lề đường nha" , ox nói vậy , "nhưng chỗ này không có ăn sáng" . Thế là trên đường đi mình và ox ghé tiệm bánh mì Nguyên Sinh mua một ổ ra ngồi cà phê lề đường "chai hia" . Lần đầu tiên mình ngồi cà phê lề đường với ox vào một buổi sáng Chủ Nhật.
Cảm giác thật lạ ! Giữa lòng thành phố ồn ào, bụi bặm lại có một góc đường vắng người , ít xe qua lại thế này. "Quầy" cà phê được bày trên lề đường thoáng rộng dưới 2 hàng me xanh. Có nhiều khách uống cà phê, cả bên này đường, lẫn bên "tê" đường . Mình nhìn quanh, khách đa số là đàn ông, sồn sồn. Ox nói "chỗ này cũng nổi tiếng, bạn bè hay hẹn gặp ở đây lắm"! Gần đó dưới gốc me là một cặp thanh niên nam nữ đang ngồi trò chuyện. Ngồi nơi đây chuyện trò cũng thú vị nhỉ ? "Bàn nước" và ghế ngồi cũng chỉ là những cái ghế nhựa xổm khách muốn kê đâu thì kê , chạy qua bên tê đường cũng thoải mái miễn là núp được những tia nắng đầu ngày! Lá me rơi đầy 2 bên đường, trông thật lãng mạn! Vài người khách bộ hành nước ngoài đi ngang cũng ấn tượng với góc cà phê lề đường : ngã ba đường Nguyễn Trung Trực, phía sau Tòa Án TP và bên hông Dinh Thống Nhất.
Mình kêu một ly sữa tươi xí cà phê , ngồi gặm nửa ổ bánh mì và không ngừng quan sát chung quanh. Chợt nhớ tuần trước ngồi ở quán café TX quen thuộc! Hai khung cảnh thật khác nhau, và cảm xúc cũng khác nhau. Nhưng có khác nhau cỡ nào đi nữa, mình cũng thấy khi cà phê, hai vợ chồng gần nhau hơn là ở nhà. Hai mẹ con cũng thế, khi muốn tâm sự với con, mình cũng thường rủ con ra quán ... kem. Khung cảnh ở nhà tạo sự bình yên, nhưng để tâm sự , chuyện trò thì cà phê là thượng sách ! Bạn bè gặp nhau cà phê cũng thấy gần gũi hơn khi ò lờ (online hihi). Nhưng từ Tết đến giờ mình chẳng cà phê được với ai vì những lý do … nói được chít liền
Bỗng, những chiếc lá me lẫn bụi đường được lùa vào nhau để trả lại sự sạch sẽ cho lòng đường thành phố. Bụi tung lên khiến cặp nam nữ gần đó phải vội đứng lên kêu tính tiền! Khì khì , cà phê lề đường mà .
Đến hai bộ đĩa Richard Clayderman
Vừa đọc báo , vừa nói chuyện, mình và ox bàn đến hai bộ đĩa Clayderman mới phát hành mà cả hai đều rất thích. Thế là mục 2 được lên kế hoạch tức thì. Tậu được 2 bộ đĩa cũng xểm mình chứ chẳng phải chơi, nhất lại là trong thời buổi "khó khen" này. Con gái nói "sao mẹ không lên mạng tải về, mua chi cho hao tốn? " . Biết nói sao! Giống như lần trước mình nói với con rằng mẹ mua đĩa phim "Chạng vạng" về nhà xem cho đỡ tốn tiền vé vậy! Nghe nhạc không chỉ thuần nghe được bài nhạc , và xem phim không chỉ là chỉ xem có phim! Hình như đồng tiền chạy từ túi người này sang túi người khác cũng là do những cảm thụ nhiều cung bậc này...
Bỗng dưng chợt nghĩ giá như Clayderman biết được nhạc Việt Nam, ra vài đĩa cho cả thế giới thưởng thức nhỉ? Cỡ như “Diễm xưa”, “Biển nhớ” mà vào tay Clayderman thì … chết cũng vui
Và một trận bóng đá
Đã biết chiều nay có trận bóng đá giữa CLB Thành Phố HCM (đội Thép Miền Nam - Cảng SG mới đổi tên) và đội Hoàng Anh Gia Lai. Trong thâm tâm là muốn vào xem HLV Dusit chiều nay bày mưu tính kế ra sao. Vì trận trước Hoàng Anh bất ngờ thua Đồng Tháp 3 bàn không gỡ. Dân Sài Gòn mà không ủng hộ nổi một đội bóng Sài Gòn. Buồn!
Trên đường đi mua đĩa, xe dừng ngang sân Thống Nhất, phe vé chợ đen trờ tới mời mọc. Thế là mua một vé! Giá chính thức 50.000 đồng, phe vé bán 60 ngàn, cũng được! Thôi cho họ lời 10 ngàn ăn sáng đi. Anh khán giả kế bên còn mua 80.000 đồng kìa, rồi còn nghe nói giờ chót lên trăm mí hìhì.
Khán đài gần đầy , sức hút của anh chàng Việt kiều Lee Nguyễn ghê thật! Bầu Đức cũng ghê thật! Nhưng, chết ở chỗ Dusit. Có lẽ bầu Đức đang gặp rắc rối về bài toán quản lý và nhân sự khi đặt Dusit vào chiếc ghế HLV trưởng Hoàng Anh Gia Lai. Có thể Dusit hiền, biết ăn , biết ở, nhưng trong thế thua mà vẫn gài 5 hậu vệ và 3 tiền vệ lùi thì thử hỏi làm sao ... Tội cho Dusit khi phải nhận trọng trách quá sức của mình. Dấn thân và biết mình biết ta đôi khi chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng!
Còn một điều mình thấy chướng mắt nữa khi xem trận bóng đá chiều nay. Khán giả ngồi vô trật tự, không theo số ghế. Ghế mình cũng bị người bên cạnh ngồi, đưa vé mà người ta cũng không đi. Rồi cũng có những lời qua tiếng lại khi khán giả có vé mà không có chỗ ngồi. Người phía sau mình ngồi không đúng ghế, nhưng vẫn không chịu đi mà lại trả lời với người có vé ngang như cua vậy, sẵn sàng gây gỗ. Buồn! Buồn cho dân mình ! Hình như càng ngày càng đi thụt lùi thì phải!
Một ngày Chủ Nhật trôi qua như vậy đó.
11g khuya 15/2/2009