Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

Tin nhắn lúc nửa đêm

Cô đi sinh nhật người bạn về, bỗng có một tin nhắn từ một số lạ hoắc. Cô mở ra đọc. Chỉ là một đoạn thơ, không bình luận gì . Chắc là ai gửi nhầm số. Cô cũng chẳng buồn trả lời cho người nhắn nhầm nữa. Nhưng đoạn thơ cũng hay. Vốn cũng yêu thơ (yêu chứ không quá yêu) nên cô lưu lại đoạn thơ vào sổ tay. Khi nào không thích nữa thì cô xóa. Delete - chỉ cần một động tác. Cũng dễ mà ...

              Ta nợ đời một tấm lòng phai

              Ta nợ quê hương một tiếng thở dài

              Ta nợ cơn mưa một chiều giăng lối   

              Ta nợ dòng sông một chuyến đò ngang

              Ta nợ đêm trăng một tiếng chuông chùa

              Ta nợ em một đời mãi mãi...

 

Oh, câu cuối . Chắc người này đang yêu! Nhưng tin nhắn đã không tới đúng địa chỉ. Chắc là ý Trời. Cô vốn không phải vô tình, cũng không vô tâm. Nhưng cô hy vọng là cô đã có một quyết định đúng! Bởi mọi chuyện không chỉ khởi đầu hoặc kết thúc bằng một tin nhắn! Cô nghĩ vậy và mừng thầm cho 2 người xa lạ kia

 

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Tuy xa mà gần

Mình gọi Đỗ Hồng Ngọc vì không biết gọi ông là ... nhà gì cho phải. Mình đã có duyên với ông từ khi bắt đầu làm mẹ, may mắn được tặng quyền sách mà ông là tác giả :"Viết cho các bà mẹ sanh con đầu lòng" Mình nhớ lúc đó chỉ biết đọc và làm theo những gì ông viết trong sách, và cứ thế mà mình nuôi con đúng theo "giáo lý" của ông, không suy nghĩ gì. Cũng đơn giản vì lúc đó nội ngoại đều ở xa. Lời văn của ông nghe vừa vui lại vừa gần gũi .

Rồi sau này cũng đọc thêm những bài viết của ông trên các báo được đóng thành sách, thật hay. Mình thấy suy nghĩ của mình sao trùng hợp với ông đến lạ. Mình bắt đầu thích và tìm hiểu ông nhiều hơn. Những bài viết của ông là những "entry" hay nhất mà mình được đọc , những tập sách của ông là blog hay nhất mà mình được biết, và ông là blogger hay nhất đối với riêng mình (cho tới giờ phút này) dù không biết ông có online hay không. Ông nói viết đối với ông là một nhu cầu , và ông đã viết say sưa , có khi đến cả 2,3 giờ sáng. Mình yêu thích giọng văn dí dỏm nhưng rất gần gũi của ông . Và mình cũng từng tự hỏi tại sao ông lại không là nhà văn thì đọc được đoạn này

"... Tất cả những "con người" đó đều hòa nhập trong tôi, không có gì phân biệt. Khi còn trẻ, đậu xong Tú tài II, tôi không biết nên đi vào Văn khoa để ... làm một nhà văn hay vào sư phạm để làm một nhà giáo, hay học Y khoa để làm bác sĩ. Tôi cảm thấy mình không thể chuyên vào một cái gì hẳn. Chính học giả Nguyễn Hiến Lê là người đã khuyên tôi đi học Y khoa. Ông nói học Y khoa mà giỏi thì sau này có thể giảng dạy được, rồi hành nghề nhiều năm, tiếp xúc nhiều cảnh đời, lại có tâm hồn thì có thể viết lách được. Tôi thi vào Y khoa, đồng thời ghi danh học Văn khoa, và sau này còn học cả Xã hội học ở Đại học Vạn Hạnh. Tóm lại, tôi đã thực hiện được ước mơ thưở nhỏ của mình là vừa làm nghề y, vừa đi dạy, vừa viết lách ..."

Nhưng không chỉ thế , khi mình tập Yoga dưỡng sinh theo trường phái của Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, cảm thấy rất hứng thú vì thấy rõ được "hiệu quả" thì những suy nghĩ đó lại được ông viết ra rất hay và thuyết phục . Mình thích viết , nhưng chẳng viết được như ông. Ông viết rất nhiều "entry" về cách thở nhưng tấm gương sống động nhất là chính bản thân Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện:

"...Tôi bắt đầu quan tâm đến chuyện thở khi nghe bác sĩ Nguyễn Khắc Viện trình bày phương pháp y võ dưỡng sinh của ông. Nguyễn Khắc Viện là một bác sĩ, sinh năm 1913 tại Hà Tĩnh, học Đại học Y khoa Hà Nội rồi sang Pháp tiếp tục học, tốt nghiệp bác sĩ Nhi khoa năm 1941. Năm 1942, ông bị lao phổi nặng. Thời đó , bệnh lao chưa có thuốc chữa như bây giờ. Ông phải chịu mổ 7 lần, cắt bỏ 8 xương sườn, cắt bỏ toàn bộ lá phổi bên phải và một phần ba lá phổi bên trái. Các bác sĩ Pháp bảo ông chỉ có thể sống thêm chừng hai năm nữa. Trong lúc nằm chờ chết như vậy, ông đã tìm ra phương pháp ... thở để tự chữa bệnh, và kết quả là ông sống đến 85 tuổi (ông chết năm 1997) , nghĩa là sống thêm được 50 năm nữa, vẫn hoạt động tích cực, năng nổ trong nhiều lĩnh vực! Chuyện lạ, khó tin nhưng có thật!"

Quả thật vậy, chứng rối loạn tiền đình của mình đã biến mất trong vòng 1 tháng đầu tiên khi mình bắt đầu tập Yoga. Toa thuốc BS cho mình cũng đã giục đi từ đó. Mình thấy người khỏe hơn, nhanh nhẹn hơn, tự tin hơn. Đúng là kỳ diệu! Còn bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc chỉ thật sự thực hành khi " ... bị một vố nặng, phải mổ, phải nằm viện, lúc đó tôi mới đem phương pháp thở ra thử áp dụng. Quả là kỳ diệu ! Hình như nó làm tôi thảnh thơi hơn, ít mệt nhọc hơn."

Rồi đọc những bài viết về triết lý sống mang âm hưởng Nhà Phật của ông, mình cũng thấy đồng cảm đến lạ lùng. Tuy mình chưa nghiên cứu Tâm Kinh Bát Nhã Ba -la-mật-đa như ông , sao suy nghĩ của mình lại như được ông viết ra từ trong sâu thẳm tâm hồn mình vậy:"... Niết bàn hay địa ngục là do ta tự tạo ra cho mình, nó ở ngay trong ta thôi: Giận dữ, ngờ vực, sợ hãi, lo âu... tiêu hao của ta rất nhiều năng lượng, đốt cháy ta từ tầng ngày đến lóp khác chẳng phải là hình ảnh của địa ngục ư? Còn niềm vui, an lạc, hạnh phúc, vô úy ... làm ta chắp cánh bay lên, quên cả thời gian, không gian, chẳng phải là hình ảnh của thiên đàng, niết bàn ư? ... "

Rồi mình đọc được đoạn này ông viết cũng rất thật về bản thân ông: " ... Từ khi hiểu biết thêm về Tâm Kinh Bát Nhã Ba-la-mật -đa, tôi thấy thương mình hơn, thương người hơn, tôi bớt ... tự mãn , tôi biết buông xả hơn, biết cười, biết thở. Dĩ nhiên tôi vẫn thường hay quên. Phải ráng tập. Kiên nhẫn tập. Cái cốt lõi của tâm Kinh là thực hành, không phải là kiến thức. Biết chỉ là một học giả. Hành mới làm cho cái biết rõ hơn. Niết bàn thực ra ở ngay đây thôi, ngay lúc này thôi, và ở ngay trong ta thôi..." Sở dĩ mình trích đoạn này là vì ngày xưa, mình hâm mộ ông khi đọc quyển "Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng" . Nhưng lại có một số lời phàn nàn về ông làm mình cũng hụt hẫng. Rằng "ổng" viết vậy thôi chứ "ổng" không có thương con nít. Giờ nghe ông thú nhận rằng bớt tự mãn, chắc là chuyện xưa mình nghe được cũng đúng rồi . Điều quan trọng là khi hiểu một ít về Phật pháp, chắc không ai còn có tư tưởng tự mãn nữa... Bản thân mình thì quá thấm và tin vào luật nhân quả, mình biết cái "nhân" tự mãn sẽ gặt được "quả" gì.

Sách của Đỗ Hồng Ngọc như người bạn tâm giao của mình vậy! Đọc và cảm thấy rất yêu quý ông!

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Một mai có thể ngửa cổ hát chơi ...

Tại cái cổ mà đau cái tay. Đau cổ tay mà trị cái cổ. Tay muốn xụi cũng tại cái cổ. Tay gò để viết những nét chữ đẹp đẹp thưở nào mà không được cũng không phải tại cái tay. Quên quên nhớ nhớ mơ mơ hồ hồ cũng tại cái chỗ nằm dưới cái cằm ....

Mà cái cổ cũng đau khổ nhưng âm thầm không nói suốt hơn 40 năm qua. Bà chị ơi, ngồi ngay ngắn lên nào! Đừng có cúi đầu nhiều quá. Bà chị ơi, đừng có bẻ cổ, nó kêu rớp rớp vậy tội nghiệp em! Bà chị ơi, nằm gối chi cao quá vậy, em đu theo giấc ngủ của chị thôi. Bà chị ơi, sao không chịu uống sữa hàng ngày? Bà chị ơi... Vậy mà em cũng không chịu nói! Cứ âm thầm chịu đựng , rồi đến giờ em phản kháng chống chị phải không?  

4 em mà ngồi kiểu ni lâu một chút là bảo đảm ... vẹo hết

Chị đã không thể lái xe được vì cái cổ tay đau. Chị nhìn thấy trên phim mấy cái đốt sống cổ nó quẹo tùm lum hết, làm chèn mấy sợi dây điện. À hà, nghe BS nói bà chị biết tại sao mình cứ hay mỏi cánh tay, hay tê tay rồi. Chị cũng biết mấy sợi dây điện bị chèn làm máu ít lên não. Máu không lên làm sao mà nhớ nhiều được.

Bây giờ, đáng đời chưa. Phải ngồi nhà làm "rô bô" cả tháng để đeo cái tròn tròn, cứng cứng vòng quanh cổ. Tuần 3 buổi phải đi thăm thiên thần áo trắng để được nắn chỉnh , trả các đốt sống cổ đúng về vị trí trời cho, và ngốn cũng bộn "Bác Hồ". Em yêu Bác Hồ lắm. Tháng ni, Bác không vào nhà mà Bác cứ ra mãi huhuhu.  

Hy vọng, sau khi được Thiên thần áo trắng kéo, chỉnh mấy cái đốt nhỏ nhỏ mà quan trọng chi lạ, bà chị sẽ lái xe vù vù, nhớ thật nhiều để có thể thực hiện những dự định bấy lâu.

Nhưng mà nếu lỡ nhớ nhiều quá, nhớ luôn những chuyện cần quên thì cũng ... kẹt hỉ?

Bà chị ngồi lảm nhảm để cho những ai lỡ đọc thì nhớ ngồi cho ngay ngắn nhe. Nhớ uống sữa để tăng cường canxi cho gân cốt được chắc khỏe. Ngồi làm việc hay chat chit hoặc ngồi ... thừ cũng phải dựng đứng cái lưng lên, dựa mông và lưng sát vào thành ghế ... Tuổi này mà phải học ngồi cho đúng, thiệt khổ cái thân...

Hic hic, bà chị nào mà nói nhiều vậy cà? Đừng có nghĩ là tui nhe! Mà cũng ... dám lắm á !

 

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

Lướt sóng

 magnify
Lướt sóng! Nghe có vẻ như thuật ngữ của dân đầu tư chứng khoán nhỉ ? Nhưng tính mình chẳng thích lướt sóng vì đầu tư kiều này khiến tâm mình không được bình yên. Mà mình thì lại luôn muốn được bình yên .
 
Lướt sóng! Mình cũng chưa biết được cảm giác của những giây phút lướt trên đầu những ngọn sóng ngoài biển khơi . Chỉ biết khi cơn sóng tới thì mình cứ quay người ngang và thả lỏng sao cho cơ thể chịu được một lực nhẹ nhất mà cũng khỏi sợ bị uống nước biển mặn .
 
Lướt sóng! Cũng có những đợt sóng mà mỉnh phải lướt trên nó , cố gắng không để nó ảnh hưởng đến mình. Đôi khi phải đánh đổi rất nhiều để có thể làm được điều đó. Và mọi điều trên đời này đều có thể , miễn là ta biết lướt qua...
 
25/9/2008
 
----------------------------------------------------------------------

Comment của Chiasẻ:

Lướt sóng !...Hay Bão táp....Hay bất cứ một "hiện tượng" ngoại cảnh nào đang cuồn cuộn biến động bên ngoài,...
Ta không nên "cưởng" lại nó...cố gắng "quán sát" và "nương" theo nó (sống tùy DUYÊN)...
nhưng, cố gắng không "chấp" vào nó, xem nó "không phải" là của ta,không để nó ảnh hưởng đến mình... và như vậy thì TÂM mình sẽ trở về "trống rỗng", "vô trụ",...ắt sẽ quay về "bình yên", mặc dù ban đầu có hơi "xao động"...

Comment của tinuong:

Nothing impossible, cô ha(^^) "SÓNG ngoài" "SÓNG trong"...gắng để cho sự BÌNH YÊN đưa mình LƯỚT qua những cơn sóng ấy hơn là để "Lòng sóng sánh" đưa mình lướt, đúng không cô! Và tất nhiên để "úmbala biến" những cái "impossible"(hay là hard-to-be-possible) thành "possible" thì...có phần rất lớn của chữ "Nhẫn" phải không cô, hìhì, con vẫn còn nhiễm bài ..Nhẫn hôm qua cô ơi...đang để nó ngấm...hôm qua bài đó phát huy tí tác dụng..giúp con lướt được 1 ngày..tối về...may quá...ngủ ngon...^^
Chúc cô một ngày vui vẻ , bình yên,ấm áp cô nhé!!!

Comment của Summer Rain:

Lướt qua Sóng 1 cách dễ dàng nẻ chị. Nào chị em mình cùng lướt chị nhé. Hìhì

Comment của Suri:

câu cuối hay nhất hìhì

Comment của MDB:

Để tâm được bình yên thì không nên theo "hội chứng đám đông" và trào lưu "lướt sóng", xu hướng này có nguy cơ mắc bẫy khá cao chị nhỉ.
Và đúng là mọi điều trên đời này đều có thể, miễn là ta biết lướt qua nhau.

@Chia sẻ: CS nhiều trải nghiệm quá :) T thích chữ "tùy duyên" ghê, thích chữ "nương" nữa . Và tất cả những chữ để trong dấu nháy nháy thực hiện được cũng là cả một quá trình. Nhưng không có gì là không thể...


@tinuong: cô đưa đúng thuốc cho tinuong hả? Lại còn đúng lúc nữa :) Cố gắng biến mọi việc phức tạp thành đơn giản nhé tinuong, và cũng đừng phức xì tạp hóa những vấn đề đơn giản .

Chúc mừng tinuong đã ngủ ngon một đêm. Cô chúc tinương thêm một đêm ngon giấc nữa. Mà nhớ NHẪN cho nó tan chứ đừng để dồn cục nhe :)

@Summer Rain: í í , không có đợt sóng nào giống đợt sóng nào. Nhưng hy vọng chị em mình chỉ gặp những đợt sóng lăn tăn. Chứ sóng thần thì ... vô phương cứu chữa, cho tận thế luôn :))


@Suri: Hay tại vì entry nào cũng có Suri trong đó :)


@MDB : Nói về đầu tư chắc phải viết vài entry đó Diên :)
Í mà Diên lướt qua ai đó? :)

Comment của Quang Hưng:

Bỗng dưng muốn...lướt!

@Quang Hưng: chị viết entry này cũng với mong muốn mọi người cùng ... lướt . Muốn thôi chưa đủ :)

 

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

Ngày Chủ Nhật xưa ...

Từ cà phê lề đường...

"Sáng nay anh dẫn em đi uống cà phê lề đường nha" , ox nói vậy , "nhưng chỗ này không có ăn sáng" . Thế là trên đường đi mình và ox ghé tiệm bánh mì Nguyên Sinh mua một ổ ra ngồi cà phê lề đường "chai hia" . Lần đầu tiên mình ngồi cà phê lề đường với ox vào một buổi sáng Chủ Nhật.

Cảm giác thật lạ ! Giữa lòng thành phố ồn ào, bụi bặm lại có một góc đường vắng người , ít xe qua lại thế này. "Quầy" cà phê được bày trên lề đường thoáng rộng dưới 2 hàng me xanh. Có nhiều khách uống cà phê, cả bên này đường, lẫn bên "tê" đường . Mình nhìn quanh, khách đa số là đàn ông, sồn sồn. Ox nói "chỗ này cũng nổi tiếng, bạn bè hay hẹn gặp ở đây lắm"! Gần đó dưới gốc me là một cặp thanh niên nam nữ đang ngồi trò chuyện. Ngồi nơi đây chuyện trò cũng thú vị nhỉ ? "Bàn nước" và ghế ngồi cũng chỉ là những cái ghế nhựa xổm khách muốn kê đâu thì kê , chạy qua bên tê đường cũng thoải mái miễn là núp được những tia nắng đầu ngày! Lá me rơi đầy 2 bên đường, trông thật lãng mạn! Vài người khách bộ hành nước ngoài đi ngang cũng ấn tượng với góc cà phê lề đường : ngã ba đường Nguyễn Trung Trực, phía sau Tòa Án TP và bên hông Dinh Thống Nhất.

Mình kêu một ly sữa tươi xí cà phê , ngồi gặm nửa ổ bánh mì và không ngừng quan sát chung quanh. Chợt nhớ tuần trước ngồi ở quán café TX quen thuộc! Hai khung cảnh thật khác nhau, và cảm xúc cũng khác nhau. Nhưng có khác nhau cỡ nào đi nữa, mình cũng thấy khi cà phê, hai vợ chồng gần nhau hơn là ở nhà. Hai mẹ con cũng thế, khi muốn tâm sự với con, mình cũng thường rủ con ra quán ... kem. Khung cảnh ở nhà tạo sự bình yên, nhưng để tâm sự , chuyện trò thì cà phê là thượng sách ! Bạn bè gặp nhau cà phê cũng thấy gần gũi hơn khi ò lờ (online hihi). Nhưng từ Tết đến giờ mình chẳng cà phê được với ai vì những lý do … nói được chít liền

Bỗng, những chiếc lá me lẫn bụi đường được lùa vào nhau để trả lại sự sạch sẽ cho lòng đường thành phố. Bụi tung lên khiến cặp nam nữ gần đó phải vội đứng lên kêu tính tiền! Khì khì , cà phê lề đường mà .

Đến hai bộ đĩa Richard Clayderman

Vừa đọc báo , vừa nói chuyện, mình và ox bàn đến hai bộ đĩa Clayderman mới phát hành mà cả hai đều rất thích. Thế là mục 2 được lên kế hoạch tức thì. Tậu được 2 bộ đĩa cũng xểm mình chứ chẳng phải chơi, nhất lại là trong thời buổi "khó khen" này. Con gái nói "sao mẹ không lên mạng tải về, mua chi cho hao tốn? " . Biết nói sao! Giống như lần trước mình nói với con rằng mẹ mua đĩa phim "Chạng vạng" về nhà xem cho đỡ tốn tiền vé vậy! Nghe nhạc không chỉ thuần nghe được bài nhạc , và xem phim không chỉ là chỉ xem có phim! Hình như đồng tiền chạy từ túi người này sang túi người khác cũng là do những cảm thụ nhiều cung bậc này...

Bỗng dưng chợt nghĩ giá như Clayderman biết được nhạc Việt Nam, ra vài đĩa cho cả thế giới thưởng thức nhỉ? Cỡ như “Diễm xưa”, “Biển nhớ” mà vào tay Clayderman thì … chết cũng vui

Và một trận bóng đá

Đã biết chiều nay có trận bóng đá giữa CLB Thành Phố HCM (đội Thép Miền Nam - Cảng SG mới đổi tên) và đội Hoàng Anh Gia Lai. Trong thâm tâm là muốn vào xem HLV Dusit chiều nay bày mưu tính kế ra sao. Vì trận trước Hoàng Anh bất ngờ thua Đồng Tháp 3 bàn không gỡ. Dân Sài Gòn mà không ủng hộ nổi một đội bóng Sài Gòn. Buồn!

Trên đường đi mua đĩa, xe dừng ngang sân Thống Nhất, phe vé chợ đen trờ tới mời mọc. Thế là mua một vé! Giá chính thức 50.000 đồng, phe vé bán 60 ngàn, cũng được! Thôi cho họ lời 10 ngàn ăn sáng đi. Anh khán giả kế bên còn mua 80.000 đồng kìa, rồi còn nghe nói giờ chót lên trăm mí hìhì.

Khán đài gần đầy , sức hút của anh chàng Việt kiều Lee Nguyễn ghê thật! Bầu Đức cũng ghê thật! Nhưng, chết ở chỗ Dusit. Có lẽ bầu Đức đang gặp rắc rối về bài toán quản lý và nhân sự khi đặt Dusit vào chiếc ghế HLV trưởng Hoàng Anh Gia Lai. Có thể Dusit hiền, biết ăn , biết ở, nhưng trong thế thua mà vẫn gài 5 hậu vệ và 3 tiền vệ lùi thì thử hỏi làm sao ... Tội cho Dusit khi phải nhận trọng trách quá sức của mình. Dấn thân và biết mình biết ta đôi khi chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng!

Còn một điều mình thấy chướng mắt nữa khi xem trận bóng đá chiều nay. Khán giả ngồi vô trật tự, không theo số ghế. Ghế mình cũng bị người bên cạnh ngồi, đưa vé mà người ta cũng không đi. Rồi cũng có những lời qua tiếng lại khi khán giả có vé mà không có chỗ ngồi. Người phía sau mình ngồi không đúng ghế, nhưng vẫn không chịu đi mà lại trả lời với người có vé ngang như cua vậy, sẵn sàng gây gỗ. Buồn! Buồn cho dân mình ! Hình như càng ngày càng đi thụt lùi thì phải!

Một ngày Chủ Nhật trôi qua như vậy đó.

11g khuya 15/2/2009