Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Kỷ niệm khó quên!

   Photobucket

Thật cảm động khi đọc entry của MH. Cho chị cất vào đây làm kỷ niệm nhé!

HAI TẤM CHĂN - MỘT TẤM CHÂN TÌNH

Chiều nay chị ghé nhà chơi, đem theo 2 tấm mền tặng cho 2 nhóc. Cầm tấm mền trên tay em thực sự rất xúc động.Đã lâu rồi em mới nhận một món quà đầy tình cảm như vậy. Đơn giản nó không chỉ là một tấm mền, một vật dụng cá nhân bình thường... nó chứa đựng cả tình người bao la. Chị đã cất công đi lựa vải và đặt may mất cả tuần mới xong. Em rất ngạc nhiên vì chị nghĩ ra món quà này... hình như em chưa nghe ai tặng mền cho nhau cả.

Hai nhóc tranh nhau ngắm nghía 2 tấm mền, chị thật là khéo hiểu tâm lý trẻ con, những hình ảnh - con thú trên tấm mền đúng gu của hai nhóc. Nhất là cu Khương, cầm tấm mền của chị cùng với cậu bé hàng xóm đùa giỡn cả buổi.

Em và chị tình cờ biết nhau... một thời gian sau lại vô tình tái ngộ. Lần đầu gặp nhau hai chị em đã nói chuyện rất thoải mái... rồi lần nữa.. lần nữa... dần dần thấy rất hợp gu. Chị đã cho em những lời khuyên chân thành, những kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống. Chị luôn quan tâm, thăm hỏi, động viên em những lúc em gặp chuyện không vui. Chị đã từng nói hai chị em mình tính tình không giống nhau sao lại thân nhau. Nhưng em không nghĩ vậy... em và chị “giao nhau” nhiều lắm, chỉ hơi khác là chị trầm tính và sâu sắc hơn em mà thôi.Trời Sài Gòn mấy hôm nay bắt đầu se lạnh, chắc chắn hai nhóc sẽ tranh nhau đắp mền của chị, và sẽ bỏ bê cái mền cũ của Mẹ mua...(hơi buồn một tí).

Lúc nãy em tính đem mền đi giặt nhưng hai nhóc khóc không chịu, hai nhóc nói rằng Cô mua để cho tụi con tối nay đắp mà. Thôi đành cho hai nhóc ôm đỡ 1 đêm, sáng mai giặt... Mong rằng hai nhóc sẽ cảm nhận được hơi ấm của chị, hãy mỉm cười vì điều đó nha chị.Điều cuối cùng em muốn nói... Cám ơn tình thân của chị dành cho em! Cám ơn tình thương của chị dành cho hai nhóc!

Tấm mền này sẽ là món quà kỷ niệm vô giá của 3 mẹ con em!Cầu chúc cho chị thật nhiều sức khỏe, niềm vui và may mắn trong cuộc sống! Cầu chúc cho tình thân chị em mình là mãi mãi!

TÌNH BẠN MUÔN NĂM!!!

http://dongquynh.multiply.com/journal/item/41


Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Facebook của con

Ba di roi ! Gap ba chi von ven 22 tieng dong ho , roi lai xa , lai phai cho den gan 8 thang sau de gap lai ... Cuoc song sao co nhieu nga re qua ? Sao khong la duong thang cho con nguoi dung cam thay bap' benh ?!

Gap nhau do , roi chia tay do ... Co phai la qua kho khan khong ? Nhat la voi mot dua nhay cam va suy nghi nhieu nhu minh ? Cam thay , luc nay` day , sao ma kho de dung vung qua ! (: cuoi` nao !


Luc nay day , nho Viet Nam hon bao gio het !

Nho nhung bua com co ba , co me .
Nho nhung ngay di hoc co ban be .
Nho nhung tin nhan quan tam , cham soc , se chia cua Ngoc .
Nho nhung buoi di uong nuoc voi chi Huyen .
Nho nhung cam giac binh yen ...


Nho nha` !
Nho Viet Nam !
Nho moi nguoi !


Nhieu lam ! (:








Luc nay ma o Viet Nam chac la dang thi giua hoc ky . Met , nhung vui !
Luc nay ma o Viet Nam chac se chuan bi mua qua cho me de mung ngay Phu nu Viet Nam.
Luc nay ma o Viet Nam se gap Ngoc chi de di uong nuoc , de dong vien va chuc Ngoc thi tot .
Luc nay ma o Viet Nam chac se ...






Luc nay ma o Viet Nam chac chan se .... Khong nho Viet Nam the nay !
(:







Ma cung phai de ba di thoi ! Ba di , de som ve voi me (:
Mong ba me luon khoe (:








khoc mot ti , chac se do hon (:


----------------------------

Mẹ copy bài viết của con về đây, giữ luôn những khoảng cách giữa các dòng mà con đã cố tình để vậy. Mẹ cũng chép lại đoạn lục bát mẹ đã comment cho con.

Xa nhau sẽ thấy gần hơn
Để con nhìn lại đoạn đường đã qua
Đất mẹ nồng thắm tình cha
Đất cha tình mẹ dẫu xa cũng gần
Dù cho nỗi nhớ trào dâng...
Mong con cũng chỉ thoáng ngần ấy thôi
Con đường trước mặt đây rồi
Cùng trèo đỉnh núi cho đời chút tên
Mẹ mong con cố vui lên!
Thành công con nhé, không quên thành người
Trông con đã thoáng cười tươi ...

Gặp nhau trong phút này, là mừng trong phút này ... ...

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Woman in love

Tối nay, cô có dịp đi Karaoke cùng với câu lạc bộ mà cô đang sinh hoạt. Cả ngày nay cô mệt nhoài vì lịch kín hết cả. Vào phòng Karaoke mà đói meo, cô bắt đầu tận dụng chiêu "thở bụng" mà cô vừa cố công tập dợt lại trong thời gian gần đây. Cô kêu một dĩa cơm chiên chay, một phần vì không muốn ăn thịt, phần vì đã lỡ ... ăn chay. Vừa ăn, cô vừa thở , từng nhịp, sâu, nhẹ . Quả thật, cô đã "tỉnh" lại, bắt đầu bấm bài hát mà cô ưa thích.

51079  Xóm Đêm ...

Màn đêm tịch liễu, nghe ai thoáng ru câu mến trìu, nghe không gian tiếng yêu thương nhiều ... Cô thích nhất câu này. Nghe sao thấy yêu thương tràn ngập chung quanh ...

Chất lượng âm thanh ở Nice tối nay thật hay. Cô có cảm hứng tìm thêm một  ca khúc  nữa. Bỗng nhớ ngày còn đi học, cô và chúng bạn hay nghêu ngao "Woman in love" - bài hát thời thượng ngày đó. Nhẫm tính đến nay cũng đã 25 năm rồi ...

Một em trai nói:" Chị hát  Woman In Love nghe hay đến ... nổi da gà! " Cô phì cười , cố che dấu nỗi rộn ràng vì ... khoái .  Nhưng phải nói là nhờ âm thanh hay mà thôi. Và chắc cũng nhờ vài hơi thở sâu khi nảy mà làn hơi cô dường như mạnh hơn làn hơi sẵn có.

Cô thả hồn vào ca khúc yêu thích một thời,  đến câu "I can do anything to get you into my world" , một thoáng suy nghĩ vẫn vơ! Nếu ai cũng "can do" như vậy thì thế giới này sẽ sao ta? Có người "can do", ắt cũng có người chấp nhận phần thua thiệt. Nhưng cũng chưa chắc phần "được" sẽ về ai .
Thôi thì .. hồi sau sẽ rõ !

Giờ thả hồn cùng âm nhạc thôi ... (xin điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe để khỏi phiền lòng hàng xóm)

Yêu thương cả những lỗi lầm của mình! Dễ không ta?

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Yêu nhau một thời, xa nhau một đời


Dù biết rằng không nên nói chuyện người khác  nhất là chuyện riêng tư, nhưng ....

Vẫn thấy thương cảm khi nhìn Họa Mi dịu dàng trên sân khấu ,mắt ngấn lệ và buông  câu hát : "Em đi rồi , đường xưa có nắng không anh , lá hoa còn xanh hay tàn theo tháng ngày ? ... " . Rồi cũng có dịp thưởng thức tiếng kèn của nghệ sĩ saxophone Lê Tấn Quốc - chồng chị tại một nhà hàng ca nhạc. Tiếng kèn, phong cách, cử chỉ , nét mặt của anh như ... biết nói , tiếng nói của một nỗi niềm riêng! Mình vẫn thường nghe album hòa tấu mang tựa đề THÀNH PHÓ BUỒN của anh, rất hay và truyền cảm, như một lời tự sự.

Hôm nay, tình cờ nhận được email của một người em, trích lại bài viết của  Hồ Binh về cặp vợ chồng YÊU NHAU MỘT THỜI, XA NHAU MỘT ĐỜI  http://www.cand.com.vn/vi-VN/nguoinoitieng/2009/9/120099.cand.  Đọc bài viết, mình nghĩ đã được sự đồng thuận của chị Họa Mi và anh Lê Tấn Quốc nên xin post lên đây để chia sẻ cùng các bạn. Và cũng cảm phục cả những người đến sau... 

-----------------

Dù chia tay, Họa Mi và nghệ sĩ saxophone Lê Tấn Quốc vẫn quan tâm đến nhau. Mỗi khi chị về nước, đều tìm đến thăm anh. Và khi Họa Mi làm đám cưới với người chồng mới tại nhà hàng Maxim's, cả gia đình và người vợ mới của Lê Tấn Quốc cũng đến dự.

Hơn hai mươi năm rời sân khấu, rời Sài Gòn, Họa Mi đã có một cuộc đời khác. Hai mươi năm nhiều biến động, có thể nói là những biến động nghiệt ngã nhất của đời người, đã làm Họa Mi bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng hơn vào những tháng năm này.

Nữ danh ca thập niên 70 của Sài Gòn, giọng ca quen thuộc của đoàn Kim Cương những năm đầu giải phóng, phát hành album đầu tay "Một thời yêu nhau" khi bước vào tuổi 54. Khi số phận bắt chị phải lựa chọn, chị đã lựa chọn gia đình và những đứa con. Phía sau cuộc ra đi nhiều sóng gió của Họa Mi năm 1988 tới Pháp, ít ai biết, đó là cả một sự hy sinh thầm lặng đến quên mình…

Họa Mi giữa tháng 10 Sài Gòn của năm 2009 đẹp dịu dàng. Sài Gòn là một ký ức đẹp, mà ở đó chị đã có tất cả. 18 tuổi, khi đang học Trường Quốc gia âm nhạc (nay là Nhạc viện TP Hồ Chí Minh), Họa Mi được nhạc sỹ Hoàng Thi Thơ mời đến hát tại nhà hàng Maxim's, một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Sài Gòn khi ấy. Và ngay từ những bài hát đầu tiên "Đưa em xuống thuyền", "Đưa em qua cánh đồng vàng", Họa Mi đã là một hiện tượng không trộn lẫn.

Họa Mi được đánh giá là một trong những ca sỹ hiếm hoi được học thanh nhạc bài bản, có nền tảng tốt. Chị nhớ lại, tên chị là Trịnh Thị Mỹ, khi bắt đầu được đi hát, chị lấy tên là Trường My, nhưng ngay buổi đầu tiên đi hát, chị được ông bầu Hoàng Thi Thơ giới thiệu là Họa Mi, và đó chính là cái tên theo chị suốt cuộc đời ca hát.

Sau khi miền Nam giải phóng, Họa Mi nghĩ mình sẽ không còn cơ hội để ca hát nữa. Khi ấy chị hai mươi tuổi và bắt đầu theo học ngành Luật. Cho đến một ngày, nhạc sỹ Ngọc Chánh đến tìm chị. Anh nói, thành phố thành lập một đoàn ca nhạc hát chung với đoàn Kim Cương. Và anh muốn chị đi hát lại. Khi ấy, đoàn ca nhạc gồm hầu hết những gương mặt quen thuộc trong giới ca nhạc sau này, như Thanh Phong, Phương Đại, Thái Châu, Lệ Thu, Thanh Tuyền, Sơn Ca… Và chị đã tiếp tục con đường ca hát, với một phong cách mới. Bài hát đầu tiên trên sân khấu là "Bóng cây Kơ nia", Họa Mi đã hát với tình yêu say đắm của tuổi hai mươi khi ấy.

Năm 1976, Họa Mi lập gia đình với nghệ sỹ saxophone Lê Tấn Quốc. Họa Mi nói, khi ấy cả anh và chị đều có hoàn cảnh giống nhau, nên rất dễ thương nhau. Họa Mi mất ba từ năm 11 tuổi và năm 18 tuổi mẹ chị cũng rời trần thế, bỏ lại chị một mình trong thành phố những ngày nhiều biến động. Hai người yêu nhau 6 tháng thì cưới. Anh vẫn thổi kèn cho chị hát. Và họ đã là một biểu tượng của hạnh phúc.

Nhà báo Cát Vũ nói, hình ảnh vợ chồng Họa Mi - Lê Tấn Quốc là "nguồn cảm hứng" cho lứa nhà báo trẻ của chị khi ấy. Bởi ở họ thể hiện được rất rõ khí chất và tình nghệ sỹ lâu bền... Họ đã sống với nhau hơn 10 năm và có với nhau 3 đứa con.

Lê Tấn Quốc với chứng bệnh mắt bẩm sinh, mắt ngày càng kém hơn. Cuộc sống thành phố những năm 80 của thế kỷ trước bộn bề gian khó. Cặp vợ chồng nghệ sỹ vật lộn tìm đường sống để nuôi ba con nhỏ. Hạnh phúc tưởng như trọn vẹn, nhưng lại không dễ dàng. Và năm 1988, Họa Mi có chuyến đi biểu diễn tại Pháp. Chuyến đi ấy chị đã không trở về.

Sự không trở về của Họa Mi gây ra những sóng gió lớn. Những chuyện sau này, có rất nhiều sự thêu dệt về sự ra đi của chị. Và người ta từng nghĩ, chị sẽ bị… cấm vận vĩnh viễn. Và việc chị ra đi, bỏ lại người chồng mắt bị lòa là một việc làm nhẫn tâm, vô tình vô nghĩa.

Nhà văn Nguyễn Đông Thức, một trong những người bạn của Họa Mi nhớ lại, khi ấy Họa Mi rất yêu  chồng. Và việc chị tìm cách ở lại Pháp, không phải để mưu cầu hạnh phúc riêng tư, cũng không phải vì mục đích chính trị hay bất cứ ham muốn nào khác, mà chỉ vì mục đích là tìm đường chữa đôi mắt cho chồng. Khi ấy, TP Hồ Chí Minh đã có sự chia sẻ đặc biệt với gia đình chị, chấp nhận cho chị đưa nhạc sỹ Lê Tấn Quốc và ba con sang Pháp để anh có điều kiện chữa mắt. Nhưng, đôi mắt ấy không bao giờ có thể chữa lành. Ngay cả những bác sỹ giỏi nhất tại Pháp cũng đành ngậm ngùi lắc đầu.

Và, người nghệ sỹ từ nhỏ đã sống với cây kèn, quen với những đêm diễn, bỗng chốc phải thay đổi đột ngột, không còn không gian cho âm nhạc nữa, khiến Lê Tấn Quốc trở nên tuyệt vọng. Và anh trở về Việt Nam… Cuộc chia tay ấy mang nhiều nước mắt. Bởi, họ vẫn còn rất yêu nhau. Nhưng cá tính nghệ sỹ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Câu chuyện tình yêu của Họa Mi - Lê Tấn Quốc đã thành giai thoại trong giới âm nhạc Sài Gòn. Bao nhiêu năm qua đi, câu chuyện ấy vẫn là một minh chứng sống của tình nghệ sỹ.

Chia tay nhau, xa cách đầy giông bão. Số phận đã buộc họ phải lựa chọn. Nhưng Họa Mi không còn cách nào khác, không thể quay về, buộc phải tiếp tục hành trình sống nơi xứ người, tìm cách mưu sinh và nuôi con. Họ vẫn quan tâm đến nhau, như những người bạn tri kỷ.  Mỗi khi chị về nước, đều tìm đến thăm anh. Và khi Họa Mi làm đám cưới với người chồng mới tại nhà hàng Maxim's, cả gia đình và người vợ mới của Lê Tấn Quốc cũng đến dự.

Phía sau sự xa cách định mệnh lại là những tháng ngày thái bình. Bởi hơn ai hết, cả hai người từng yêu nhau đắm say, hiểu được cái giá của mất mát. Và, đến lúc này, họ vẫn thường xuyên quan tâm tới nhau. Trong đĩa nhạc mới sắp phát hành của Họa Mi, Lê Tấn Quốc vẫn thổi kèn đệm cho chị hát. Trong âm nhạc, họ chưa bao giờ xa nhau.

Họa Mi nhớ lại, khi qua Pháp chị phải tìm mọi cách để được sống tốt và nuôi các con. Khi ấy, chị đi hát vì mưu sinh trong một nhà hàng của người Hoa. Thực khách của nhà hàng rất đa dạng, nhưng những người nghe chị hát không nhiều. Đó là những ngày rất buồn. Khi phải gắn đời nghệ sỹ vào với cơm áo, là khi người nghệ sỹ phải thỏa hiệp và chấp nhận nhiều thua thiệt. Khi ấy, cũng có những lời mời từ các trung tâm biểu diễn tại hải ngoại, nhưng Họa Mi không thể để bỏ các con lại, với những chuyến lưu diễn dài ngày. Thật lâu, chị tham gia vài chương trình ghi hình rồi vội vã trở về Pháp.

Năm 1995, Họa Mi lập gia đình với một kỹ sư gốc Sa Đéc. Anh đã sống nhiều năm ở Pháp và hoàn toàn không biết chị… hát gì. Nhưng họ đã yêu nhau thành thật. Cô con gái của họ đã bước vào tuổi 14 và anh cũng không còn làm kỹ sư nữa. Hai vợ chồng chị mở một xưởng sản xuất bánh ngọt giao cho những nhà hàng tại Paris.

Họa Mi nói, thực ra suốt nhiều năm tôi không đi hát chỉ vì nghĩ mình buộc phải lựa chọn gia đình. Tôi hiểu rất rõ cuộc sống của những đứa trẻ trong những gia đình thiếu hụt. Tôi đã không giữ được cho con tôi một mái ấm khi qua Pháp, thì phải ráng giữ sao cho con khỏi thiệt thòi. Khi tôi lập gia đình với người chồng mới cũng vì một điều, anh thực sự biết chia sẻ và nâng đỡ các con tôi.

Họa Mi, ở tuổi 54, đã tìm đường trở về Việt Nam, bắt đầu cho những dự định ca hát dang dở. Kể như là một kế hoạch đã muộn. Nhưng chị vẫn làm. Làm cho mình và tri ân những người vẫn còn lưu nhớ giọng hát chị. Một đĩa nhạc tình quen thuộc, nhưng lần đầu tiên chị hát.

Trong lời đề từ đĩa nhạc "Một thời yêu nhau", Họa Mi viết: "Ngày thàng đã qua đi trong chớp mắt, tóc đã điểm bạc. Có chăng là kỷ niệm, là hạnh phúc, là khổ đau. Tôi muốn giữ mãi những phút giây quý giá của hạnh phúc. Tôi muốn tôi quên đi những chuỗi ngày của buồn đau, của những vết thương lòng đã chôn chặt từ lâu"…

Chị đã không lựa chọn cộng đồng người Việt tại Mỹ để xuất hiện, dù biết những khán giả đó mới là khán giả chính yêu thích những bản nhạc tình xa xưa. Chị nói, chị đã có những ngày tháng đẹp ở thành phố này. Chị ra đi và chị trở về, như một sự trở lại, tìm đến những ân tình cũ. Chị không có ý định gì to lớn, ngoài việc lưu giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của đời mình. Họa Mi cười, chị đang tìm cách thuyết phục chồng chị về định cư tại Việt Nam. Vì năm tháng xa xôi đã đủ để chị biết, nơi này vẫn là nơi chị đáng sống nhất, trong những ngày còn lại của đời mình…