Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009

Từng tuổi này mình cũng không biết bản chất của tình yêu là gì? Nhìn nghiêng thấy có người khổ vì không lấy được người mình yêu. Nhìn ngửa thấy có người cũng khổ vì ... đã lấy được người mình yêu. Vậy là sao ta? Yêu là khổ, không yêu là lỗ? Hỏng lẽ đúng thiệt vậy sao? hahaha

Chiếc nhẫn trinh trắng

Một buổi tối, đứa con và người mẹ cùng xem chương trình trên Disney Channel. Bỗng con gái chỉ một chị trên phim và nói : "Mẹ, chị này ra đời lúc mẹ của chỉ mới có 16 tuổi!"

Người mẹ tròn mắt " Chỉ bây giờ cũng đang ở lứa tuổi đó" .

Con gái lại nói tiếp : " Nhưng chỉ tuyên bố là sẽ giữ mình trinh trắng cho đến khi lập gia đình. Chỉ đang đeo chiếc nhẫn để nhắc nhở và quyết tâm sống theo nguyên tắc đó đó mẹ."

Người mẹ ngạc nhiên: " Ở Mỹ mà cũng có cô gái giữ mình được như vậy hả con?" Con nhắm mắt tỏ vẻ khẳng định, thế là người mẹ nhanh nhẩu chớp thời cơ: " Vậy con có muốn đeo chiếc nhẫn đó không? Mẹ tặng cho con một chiếc nhé! "

Đứa con không ngần ngại trả lời ngay với thái độ rất quả quyết, như là đã nuôi ý định đó từ lâu : "Dạ có"

"Vậy mẹ sẽ mua tặng cho con "chiếc nhẫn trinh trắng," như đúng tâm niệm của con" - Người mẹ gút vấn đề mau lẹ.

Người mẹ ngẫm nghĩ hoài về những điều ẩn chứa đằng sau "chiếc nhẫn trinh trắng" đó. Có những điều đôi khi phải đi lòng vòng nhiều bận lắm mới có thể giáo dục cho con biết được cái giá của "chữ trinh" . Có khi là một trường hợp cụ thể mắt thấy tai nghe, có khi là qua phim ảnh, có khi là những lời lẽ lý thuyết suông ... Và quan trọng là con tự tìm hiểu qua báo chí,  sách vở, internet. Người mẹ mừng là đứa con mình đã nghĩ đến điều đó dù không biết con có đứng vững giữa cuộc đời đầy phong ba bão táp này hay không.

Nói trước, bước không qua. Đó là một kinh nghiệm muôn đời vẫn đúng. Nhưng chiếc nhẫn đeo trên tay hàng ngày sẽ như một lời nhắc nhở. Và sẽ luôn nhắc nhở con liên tục như thế. Cố lên con nhé! Cũng giống như một người tu hành thường dừng lại tưởng niệm khi nghe tiếng chuông đồng hồ, hoặc tiếng chuông chùa vang lên. Một lần nhắc nhở, hai lần ... rồi nhiều lần, nhiều ngày, nhiều tháng , nhiều năm ... sẽ tạo nên một vết khắc sâu đậm vào tâm trí.

Hy vọng và mong muốn là vậy, nhưng người mẹ  hiểu mọi chuyện còn phải bị chi phối bởi luật nhân quả nữa. Nhưng chỉ cần con quyết tâm thôi, người mẹ đã thấy mình hạnh phúc vô ngần.

Chợt nhớ, có người đã dạy con gái là luôn biết đề phòng, biết cách ngừa sao cho đừng gây hậu quả tai hại. Cách dạy đó cũng có phần đúng.  Nhưng,  hơi chạnh lòng chút. Chữ "trinh" ở đây đã không còn đáng giá ngàn vàng nữa rồi ! Có lẽ cô ấy đã nghĩ ở thời buổi này, ở xã hội này,  hay ở Tây Âu, chuyện con mình và những bạn đồng trang lứa giữ được trinh trắng cho tới ngày lập gia đình chỉ có ở trong mơ chăng? Hay cô ấy đã không đủ niềm tin vào con gái mình?

Dẫu sao, trên tay đứa con giờ đã có một chiếc nhẫn đầy ý nghĩa. Chỉ sợ nó lại quá linh nghiệm để đi lạc sang một vấn đề khác, vì có lần người mẹ nghe con gái nói lướt qua : "Mẹ ơi, con sẽ không lấy chồng !?! " . Trinh trắng đến như vậy thì cũng kẹt nhỉ? Hy vọng đó chỉ là những suy nghĩ vu vơ (cộng một chút ngông) của lứa tuổi mới lớn mà thôi ... 

Ảnh : 2 mẹ con ca sĩ Hiền Thục (copy từ internet)

* Trường hợp ca sĩ Hiền Thục báo chí đã nói nhiều. Hiền Thục  cũng không giấu diếm. Cô đã rất nghị lực để vượt qua tai nạn lớn trong đời . Đó cũng là một bài học thiết thực giúp các bà mẹ dạy dỗ con gái đang ở lứa tuổi ô mai.


Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2009

Giờ thì em đã chán , những vinh quang hão huyền ...

Gửi bác Trần Nhuận Minh

Bỏ làng ra thành phố
Hai anh em thợ cày
Thân cũng như hoa cỏ
Hồn gửi vào gió mây

Người bảo bác theo Đỗ
Em phải học Lý thôi
Bác đã bay dưới đất
Em đành đi trên giời

Bác âm thầm chìm nổi
Cùng kiếp người lang thang
Em lông nhông bầu bạn
Với kiến đen chó vàng

Bao nhiêu là giun dế
Đã khiêng vác em lên
Tên tuổi em xủng xoảng
Những mõ ran trống rền

Bác làm bông lau ngàn
Thả hồn vào hoang vắng
Khi buồn thì hát ca
Lúc vui thì im lặng

Em quẩy bầu trăng gió
Bác gánh bao nỗi người
Sóng đôi mà đơn độc
Đi mang mang trong đời

Giờ thì em đã chán
Những vinh quang hão huyền
Muốn làm làn mây trắng
Bay cho chiều bình yên

Trả niềm vui cho cỏ
Trả nỗi buồn cho cây
Lại áo tơi nón lá
Ta về với luống cày

Đất trời thì chật hẹp
Làng quê thì mênh mông
Thung thăng em với bác
Ta cưỡi thơ ra đồng...

Trần Đăng Khoa

Đọc bài thơ này , mình hiểu thêm quan điểm sống của nhà thơ Trần Đăng Khoa.  Thật là hạnh phúc cho những ai đã ngộ ra lẽ vô thường của cuộc đời này. Trịnh Công Sơn cũng từng thốt lên như thế : Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi , để một mai tôi về làm cát bụi ...

Mình thích đoạn thơ này, và hiểu được tâm trạng của nhà thơ Trần Đăng Khoa, sau những vinh quang tột đỉnh  :

Giờ thì em đã chán
Những vinh quang hão huyền
Muốn làm làn mây trắng
Bay cho chiều bình yên

Ừ nhỉ , muốn làm một làn mây trắng bay, cái cảm giác đó nhẹ nhàng lắm, nên thơ lắm, yên bình lắm. Nhưng không biết câu cuối có chính xác không. Sao mình cứ đọc thầm trong đầu là "Bay trong chiều bình yên" . Vì mình nghĩ tạo hóa đã ban sẵn chiều bình yên  cho nhân loại rồi (đôi khi chỉ vì ta mù mờ, lơ đễnh mà chẳng thấy  đó thôi). Một làn mây trắng có đủ sức tạo ra một chiều bình yên không nhỉ? 

Còn vinh quang đến sớm với nhà thơ Trần Đăng Khoa là có thật - cái vinh quang của một thần đồng. Nhưng giờ đây anh đã chán rồi, đã cho rằng vinh quang là hão huyền, là không. Sắc sắc không không, lại một lần nữa minh chứng cho câu Kinh nổi tiếng

Sắc bất dị không
Không bất dị sắc

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Cuộc đời vẫn đẹp sao...

  magnify
Cô quyết định bỏ đi, không để lại một dòng thông báo. Cô muốn rời xa nơi mà cô đã từng vui, từng buồn, từng hạnh phúc, từng yêu thương... Cô cũng muốn rời xa một chỗ ở không bình yên, thỉnh thoảng lại hay bị trộm thăm viếng , dù cô đã rào tường cẩn thận. Mà hình như cũng không phải là trộm, mà là cao hơn trộm, không biết gọi bằng từ gì cho đúng nữa - một "gã" trộm tóc dài.

Cô ra đi. Sống một cuộc đời mới. Một cuộc đời đúng như phong cách của cô. Cô muốn thể hiện mình như vậy, và cô đúng như vậy, vì cô vốn là vậy. Có cái gì đó như là hạt bụi vương trên tóc cô, vương trên mắt cô. Cô nhờ gió thổi nhẹ nó đi, tóc cô sẽ lại thơm nồng, mắt cô sẽ lại long lanh.

Cô vẫn hồn nhiên, nhí nhảnh như thưở nào. Người thân lại càng yêu quý cô, không muốn xa rời. Bởi bên cô, họ được bình an. Bởi bên cô, họ lại tìm thấy được chính mình. Cô chẳng nói điều gì, cô càng không đòi hỏi gì cho riêng cô, cô càng nhận được nhiều thứ. Lòng cô nhẹ tênh, không khí chung quanh cô nhẹ nhàng. Cô thầm cám ơn những điều tốt đẹp mà cô đã học được. Tất cả đã thấm vào da thịt cô, vào máu huyết cô. Tất cả đã hòa quyện để tạo nên một cái gì đó giống như viên kẹo chocolate bọc hạt điều , vị ngọt mềm của chocolate bao bọc lõi hạt điều vừa bùi vừa cứng...

Cô đã ra đi, không ai biết. Cô nghĩ đơn giản rằng, những người tình cờ gặp lại xem như vẫn còn duyên với cô. Và cô đã gặp lại gần hết những người cô quen biết. Duyên vẫn đầy tràn! Cũng có thêm nhiều người thương mến cô, và cô cũng thấy yêu mến họ. Cô thấy yên bình nơi đó. Lại một chữ "duyên". Cô vui , cô suy nghĩ mãi về chữ "duyên" rất bình dị mà cũng rất thâm thúy này...

Cô bất ngờ trở về. Thăm lại nơi chốn cũ. Màu sơn nơi cô mới đặt chân về  cũng là màu sơn cuối cùng . Cô về dọn dẹp lại những gì mà cô đã bày ra. Mai này nó sẽ không còn nữa - ngôi nhà 360 ... hehehe