1. Sáng nay trên đường thực hiện những việc linh tinh từ Chợ Lớn ra tới Sở Thú, mình chứng kiến 3 vụ tông xe nhẹ, nhưng chỉ là xe 2 bánh. Cũng chợt giựt mình và tự nhủ phải cố gắng lái xe cẩn thận. Chặng cuối cùng của buổi sáng là đoạn trên đường Nguyễn thị Minh Khai từ hướng Từ Dũ về Nguyễn Văn Cừ, mình cần ghé nhà sách Hà Nội nhưng không dám băng tắt ngang qua lề bên kia mà đã chọn cách đi thẳng và vòng bùng binh, rồi trở lại nhà sách cho an toàn. Có ai cẩn thận và "ngố" như mình không? Đường ngắn không đi, lại lựa đường vòng!
2. Đang chạy xe thì nghe tiếng còi của xe cứu thương hú sau lưng, mình thì tấp sát vô lề chạy chậm chậm nhường đường, phần cũng sợ bị xe tông nữa . Nhưng trước mặt mình mọi người đều tỉnh rụi. Đuờng ta ta cứ đi! Có chiếc xe Taxi tấp vào lề từ từ đủng đỉnh chắn ngang trước đầu xe cứu thương mặc cho tiếng còi cứu thương hụ inh ỏi sát phía sau. Phục máu lạnh của anh tài xế Taxi thiệt! Chắc toàn dân phải làm kiến nghị dẹp hết còi ưu tiên cho xe cứu thương và xe chữa cháy quá. Còn còi xe công an mở đường thì hình như mọi người vẫn còn tuân thủ
3. Mình cần ghé văn phòng đại lý vé máy bay Tân Toàn Cầu thăm một người bạn. Dù là trong hẽm đường Nguyễn Bỉnh Khiêm nhưng nhiều VP có cỡ đã chọn nơi đây. Mắt nhắm mắt mở bước vào VP Phú Hoàn Cầu nằm kế bên, hỏi tên người bạn, nhân viên ai cũng ngơ ngác.
Biết ngay mình đã lầm nên xin lỗi cáo lui. Nhưng anh bảo vệ vẫn nhận giữ xe dùm để mình vào Công ty hàng xóm, và còn cười tươi nữa. Nhưng nghĩ cũng ngộ, hai công ty có chữ Hoàn Cầu sao lại nằm cùng một khu thế nhỉ? Hay tại Trái đất quá tròn chăng?
4. Chiều, mình lại chạy một "tua" từ Quận 5, ra Quận 6, rồi ngược ra Quận 3, để lên Phú Nhuận. Toàn những việc linh tinh liên quan đến Tết. Tết là gì mà sao mọi người phải tất tả chạy ngược chạy xuôi? Mấy năm trước khi còn làm nghề cũ, lo Tết xong là cứ bị đau nửa đầu... nên sợ Tết vô cùng. Năm nay mình cố đơn giản hóa mọi khâu, nhưng vẫn bảo đảm một cái Tết đầy đủ và ấm áp ... Tới đầu ngày 26 Tết, thấy thần kinh vẫn bình thường
5. Đi trên "con đường ngoại giao" vừa mới thông xe từ sân bay về trung tâm thành phố, cảm giác mình thật là phơi phới. Chạy trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, mình có cảm giác như đang ở Hồng Kông vậy . Hơi quá lời, nhưng thật là thích mắt, với sự chỉn chu từ mặt đường, dãy phân cách đến những tiết họa lề đường. Thích lắm chứ! Hạnh phúc lắm chứ!Ước mơ thật bình thường của người dân nhưng không hiểu vì sao 4 năm trời mới hoàn thành! Giờ ngồi viết mà vẫn còn hình dung lại con đường ta qua. "Con đường ta qua, biết bao nhiêu tuổi, em qua trăm buổi, em lại nghìn lần, mà sao bối rối khi ... nhìn đường mới thông" hìhì (xin lỗi nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn )
6. Chặng cuối cùng, mình ghé sân khấu Phú Nhuận mua 2 vé xem kịch vào tối mùng 1 Tết. Năm nay không có con cùng đi xem kịch với ba mẹ! Mỗi lần con gần nhắc tới Tết, tới nhớ nhà là mình bạt ra, lái qua chuyện khác sợ con mũi lòng. Mình có cứng quá không nhỉ? Đôi khi nhắm mắt mà vẫn thấy nhiều điều, nên mình có phần tĩnh trước nhiều tình huống. Thương yêu nhưng không ướt át, nhớ nhung nhưng không bi lụy ... Dẫu sao, mình rất sợ khi nghe tiếng con khóc ở đầu dây bên kia. Nhưng con khóc rồi con lại cười, đúng như lứa tuổi của con! Chuyện gì con cũng kể mẹ nghe, cần mẹ an ủi, động viên. Mẹ đã thành bạn của con rồi...
7. Tối gặp một bạn gái trẻ có chí thú làm ăn. Cộng sự nhiệt tình giúp đỡ của ông anh. Một cơ hội mới mở ra chăng? Hy vọng!
8. Đã cuối ngày mà vợ chồng cựu tuyển thủ TMC vẫn ghé nhà thăm. Hôm qua vào sân Thống Nhất xem Navibank Sài Gòn mà cứ nhớ về cú vô lê đẹp mắt của Trần Minh Chiến hôm nào. Bóng đá bây giờ thiếu chất thơ ... Cũng phải chấp nhận sự đổi thay , nhưng những gì đẹp đẽ của quá khứ thì mình vẫn trân trọng. Phải biết chấp nhận và nương theo thời thế! Mình sẽ nhẹ lòng hơn...
9. Gần 11g đêm, vợ chồng bà chị bấm chuông ghé tặng một chậu mai kiểng đầy nụ. Còn chậu mai nhà, mình đã lặt lá hôm rằm mà đến nay chỉ trổ chừng ... 10 nụ thôi . Chắc là thiếu phân! Nên hôm nay mình tưới nươc luôn cho ngày mai chậu mai ra ... lá hihihi
Một ngày bận rộn nhưng vui!