Cô đạt được một suất đi dự sinh nhật Công ty. Vinh dự lắm, vì không phải ai cũng có phần. 10 niên tròn, nên buổi dạ tiệc sẽ được tổ chức rất hoành tráng ở một nhà hàng đẳng cấp W. Cô đã lười chưng diện không biết tự lúc nào , cô lại càng không thích những loại đầm dài chấm đất, làm cô vướng víu mất tự nhiên. Cô thấy mình hợp với những chiếc váy ngắn, đơn giản, như chính cô. Nhưng lần này thì … Cô vướng vào trang phục bắt buộc khi đi dự một buổi tiệc trang trọng.
Con gái cô cứ phê bình cô … nhà quê, và thường hay "tư vấn" cho cô cách ăn mặc sao cho hợp thời . Cô thì quan niệm cái đẹp là sự kết hợp hài hòa từ kiểu dáng đến màu sắc, không cần thời thượng. Đôi lúc trong cô lại hiện diện cái cảm giác so sánh về sự cần thiết của nó so với nét đẹp nội tâm. Bỗng một ngày chợt nhói lòng khi soi mình trong gương, cô thấy mình … xấu xí thật, trong khi dấu vết thời gian đã chớm hình thành trên gương mặt vẫn còn non choẹt của cô (cô hay nghe mọi người nói thế). Lịch sự, đẹp mắt là một lợi thế rất lớn trong giao tiếp. Cô biết điều đó , nhưng cô mơ màng quá, không thực tế chút nào . Và suy nghĩ đó cứ song hành mãi bên cô, cho đến tận bây giờ…
Cuộc sống vốn có nhiều ngã rẽ. Đôi khi làm những quan niệm cũ và mới trong cô dằn xé nhau, đối đầu nhau. Nhưng, có một điều lạ. Hôm nay , đã sát ngày dự tiệc, cô mới chịu tìm trang phục. Một chiếc đầm dạ hội nằm dưới đáy tủ (của chị cô đem về VN cho cô đã mấy năm về trước) được lấy ra treo trên móc áo . Nhìn chiếc áo cầu kỳ, hở lưng, hở vai, cô cũng miễn cưỡng ướm vào người. Thật ngạc nhiên, người trong gương bỗng thấy kiêu sa, mệnh phụ ... Cô cứ đứng ngây ra ngắm nghía trước gương, xoay tới , xoay lui. Thật lạ, cô bỗng thấy mình … đẹp hơn, tự tin hơn, đài các hơn…
Nhưng, cô vẫn … lười diện. Cô thấy không thoải mái với chiếc đầm đỏ bordeaux sang trọng này . Một người thân trong gia đình cô sắp phải đi xa, không biết ngày nào …
Cô xếp chiếc áo lại, hẹn lần sau. Và cô đã chọn một chiếc áo đơn giản.
Niềm vui, nỗi buồn thường song hành bên cô. Cuộc đời cô vốn thế …