Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009

Ấn tượng Đà Nẵng

Nàng xuống máy bay, đến quầy nhận hành lý mà tai vẫn còn bị ù. Nàng vốn chưa quen với độ cao nên thường bị như thế. Chồng nàng đã đến đón nàng.  Những con đường rộng thênh thang, sạch sẽ, ít người, làm nàng thấy khoan khoái, dễ chịu. Nàng như rủ bỏ được tất cả những mệt mõi từ một thành phố ra đường là gặp biển người, lô cốt, ồn ào, bụi bặm…  Bao lần ra Đà Nẵng, nàng đều có cảm giác đó, nhưng lần này thì ấn tượng hơn nhiều. Bởi thành phố mà nàng đang ở bây giờ dường như đã quá tải, vượt sức chịu đựng của nàng. Còn Đà Nẵng lại ngày càng đẹp hơn, sạch hơn, văn minh hơn (cho phép nàng thiển cận do những gì đã đập vô mắt nàng chỉ hơn 24 giờ trước đó.) 
 

City tour

Chủ xe vốn là bạn của chồng nàng nên nàng hân hạnh được tham quan một vòng Đà Nẵng. Xe dừng dưới chân một ngôi chùa mà dân Đà Nẵng thường gọi là Chùa ông Bá Thanh (Bí thư TP Đà Nẵng). Nàng cũng chẳng nhớ tên thật của ngôi chùa là gì nữa.  Một bên là biển, một bên là núi, chùa nằm ở trên cao, trước mặt có tượng Phật toát lên vẻ hiền hòa, ấm áp, bình yên. Trời, mây, non, nước quyện vào nhau, đẹp lạ lùng.

Rồi nàng được đưa  đến chiếc cầu Thuận Phước vừa mới khánh thành . Nghe anh bạn nói, nàng hiểu đó là niềm tự hào của người dân Đà Nẵng. Chiếc cầu nằm vắt ngang cửa biển sông Hàn, bắc qua vịnh Đà Nẵng nối với bán đảo Sơn Trà. Bên phải cầu là biển, bên trái lại là sông (theo tầm quan sát của  nàng) , đẹp mê ly. Lúc còn ở SG, nghe anh xã tấm tắc khen chiếc cầu , nhất là lúc về đêm, nàng đã thấy nôn nao chi lạ. Giờ đã được bày ra trước mắt nàng. Nghe đâu ngày lễ khánh thành, mặt bằng cầu đã không đủ chỗ để đón người dân nơi đây cùng đến chung vui.  Nhưng chưa đâu, để được hớp hồn vì vẻ đẹp lộng lẫy mới tinh khôi này, mình phải ngắm nhìn từ xa và nhất là khi màn đêm buông xuống …

 

Đà Nẵng by night

Đi trên cầu sông Hàn nhìn sang, chiếc cầu Thuận Phước được tô điểm bằng những gam màu  ánh sáng thật đa dạng. Không phải thứ ánh sáng được  thắp lên để phân biệt ban ngày hay ban đêm, mà là  ánh sáng của nghệ thuật, ánh sáng của một sự khẳng định vùng đất đang vươn mình mang đậm dấu ấn của vị lãnh đạo cao nhất thành phố này. So với cầu Tràng Tiền cổ kính, được điểm ánh sáng màu về đêm một cách thật tiết kiệm  vòng theo 6 vài, chiếc cầu Thuận Phước trông thật mỹ miều, kiêu sa. Nàng cứ nhìn ngắm mê say, đếm thầm, rồi lại “đếm kêu” các kiểu ánh sáng mà chiếc cầu đang “trình diễn” – như một sân khấu vậy. Rồi xe lại dạo lên cầu một lần nữa. Nàng như lạc vào sân khấu ngợp ánh sáng màu, chớp tắt, chạy loan, xoay tua đủ kiểu. Chiếc xe đưa nàng chạy giữa hai hàng đèn nhiều biến tấu hai bên cầu. Đúng là khác xa cái cảm giác khi sáng nàng đến đây. Đẹp! Đẹp rực rỡ!  Rồi nàng lại chợt nhớ về nơi nàng đang sinh sống, một thoáng bùi ngùi…

Chàng và nàng cùng vài người bạn  ăn tối tại nhà hàng hải sản Mỹ Hạnh. Chỗ nàng ngồi  xào xạc gió biển. Gió cứ quấn quít vào da thịt nàng, vào tâm hồn nàng,  làm lòng nàng nghe mát rượi dù là giữa đêm hè ở một thành phố miền Trung.   Khiến nàng lại thêm một lần tương tư, thêm một lần say đắm xứ sở này…


Ước gì …

Nàng yêu vẻ đẹp, yêu sự thơ mộng, yêu chân lý . Nàng đang lắng nghe những cảm xúc của người dân Đà Nẵng về vị Bí thư nhiều tên tuổi – Nguyễn Bá Thanh. Nàng cũng tìm hiểu những gì ông đã làm được cho thành phố này trong gần 2 nhiệm kỳ lãnh đạo. Thương có, ghét có, khâm phục có, nghi kỵ có. Nhưng những gì ông làm được cho Đà Nẵng rõ ràng thật quá lớn lao. Rồi nàng lại nghĩ về nơi nàng đang sinh sống! Ước gì … ước gì … 


Hai thái cực

Đội bóng đá Đà Nẵng vừa vô địch V-League sau 17 năm. Công lớn cũng thuộc về  ông Nguyễn Bá Thanh. Vì thế trong ngày đội bóng nhận cúp vàng trước 3 vòng đấu , khán giả đã phóng to hình ảnh vị Bí thư để tỏ lòng biết ơn , để ghi công ông khi đoạt chiếc cúp vô địch lịch sử này.


Nguyen Ba Thanh


Nàng lại ngậm ngùi nghĩ về đội bóng của SG, nơi nàng sinh sống từ lúc lọt lòng mẹ. Bóng đá ngày xưa vốn là nỗi đam mê của nàng. Bóng đá đã đưa chàng và nàng đến với nhau. Thế rồi lần lượt những đội bóng thân yêu của nàng phải xuống hạng, tan tác. Giờ chỉ còn một đội bóng duy nhất, nhưng nàng không yêu, không thể yêu, nàng cũng không hiểu vì sao. Thế nhưng khi nó xuống hạng , nàng cũng buồn man mác. Bởi vì, Sài Gòn – một kinh đô bóng đá ngày nào sẽ vắng mặt ở  kỳ giải vô địch toàn quốc năm sau …  

Nàng mong một Đà Nẵng của biển , của núi , của sông sẽ mãi là niềm tự hào của người dân nơi đây. Đà Nẵng – khi đến thì nôn nao, khi rời xa lại lưu luyến, khó quên …

16/8/2009

 

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Cười chút chơi

Chưa có thời gian viết lách thì sưu tầm lại những câu nói hay rồi sau đó cùng cười.
--------

- Quên và vui cười bao giờ cũng tốt hơn nhớ và phiền muộn (vậy mình tốt)

- Quyền quan trọng nhất của con người là quyền ước mơ ( không tốt, lâu lâu quên sử dụng. Bây giờ đang mơ được chinh phục đỉnh núi, và mơ được bạn bè đứng xung quanh ủng hộ)

- Hãy vươn tay chạm đến mặt trời. Nếu không trúng đích, bạn cũng được ở giữa các vì sao. ( ok, hãy!)

- Thay đổi to lớn nhất sẽ xảy ra khi bạn không còn tin rằng mình cần phải thay đổi. (Nhức đầu vậy? Câu này hình như dùng từ chưa chính xác. Có ai sửa dùm câu này cho ý nghĩa hơn không?)

                 Rồi cười chút chơi

GIÀU

- Lâu quá không gặp, mày làm ăn sao rồi?
- Nói chung, ngày nào cũng thấy bạc tỷ lởn vởn trước mặt.
- Nghề gì ngon vậy?
- Nghề này ... ớn lắm!
- Buôn lậu hả?
- Không, bán vé số!

GÃI NGỨA

Ngã tư đàn xanh đèn đỏ. Đang chờ đèn xanh để đi, thấy một thanh niên bên cạnh mình gãi liên tục cái nón bảo hiểm, một người thắc mắc hỏi:

- Này anh ơi, nếu ngứa đầu sao không gỡ nón ra mà gãi? Chàng thanh niên đang bực mình liền quay sang trả lời:
- Thế bây giờ thôi hỏi anh: Nếu ngứa mông, anh có cởi quần ra gãi không?
- Hm!<

Không post entry được vì Multiply không cho phép javascript và CSS. Mình post text trơn cũng không cho. Là sao vậy bà con?